Mùa
này, năm ấy. Bão...
Gió
thốc từng hồi, thổi bay tất cả những gì
trên đường gió đi qua. Cả chiếc nón lá của mẹ nó và tấm liếp chắn, nằm tấp sâu
trong hè cũng bị cuốn phăng. Gió cuồn cuộn.
Thằng
Thức sau khi chuẩn bị cùng mẹ , cài, chắn những lổ
hổng toang toác trên vách nhà, đã cùng chúng bạn chạy đua với gió. Chúng gập
người, kiểu vừa lê, vừa chạy trên quãng đường làng. Gió ù ù thổi. Mấy cái áo
rách bay lất phất, quật vào tay, vào mặt chúng, rát buốt.
Mùa
bão nơi đây, gió thốc bốn bề. Nước ngập hết các ao, dâng lên ngõ, tràn vào sân.
Nhiều khi ngồi ngay trong sân nhà cũng bắt được mớ cá. Trẻ con, chúng vui lắm,
tíu tít và hồi hộp để bớt gió là xô liếp chạy ra ngoài chằm nước, nhặt quả. Sự
lo lắng không gợn lên đôi mắt trẻ. Khác hẳn những đôi mắt ảm đạm ngồi sau vách,
xa xăm và nhợt nhạt. Chí ít mùa lúa năm ấy lại mất trắng, ít nhất vườn rau
trong nhà,, từng cây, từng cây thối rễ do ngập úng. Ngày ba, tháng tám. Cơm gạo,
vật phẩm dần trở thành xa xỉ.
Đói
kém, một trong những mùa ấy, ba thằng Thức đã đổ bệnh và mất. Nó buồn lắm. Mùa ấy
nó thấy mất mát vô cùng, cái mất mát ấy thấm vào nó, nó thấy mình cảm nhận được cả mùi. Mùi của mất
mát, mùi cảm xúc, mùi bão.
Nó
nhận ra mỗi khi trong nó ngửi thấy mùi bão. Nó lại khắc khoải, hoang mang. Lại
điều gì đó ào vào nó làm nó thấy ủ dột, lạnh, cô đơn, khắc khoải. Dù đã bao mùa
bão qua đi, kể từ ngày ba nó bỏ mẹ con nó... Cũng tù đó, cứ khi ngửi thấy mùi
bão, nó bắt đầu gợn lên những nỗi lo, sợ và hồi hộp. Nó nhìn nó trân trối, nhìn
vào sâu trong nó. Mỗi lần như thế, nó sợ như một điềm báo sắp đến. Nó không nói
cho ai biết và tìm cách tự trấn an mình. Để trấn an mình, nó lại luồn lách vào
mọi ngóc ngách, cội rẽ vì đâu nó lo và sợ. Nó nhận ra nhiều điều ngay trong
chính nó, nhận ra những nguồn cơn, những bất an từ sâu trong nó. Nó nhận ra những
tác động bên ngoài hằn lên nó hay bất cứ ai...
Nó
nhìn mông lung ra khoảng không, không thể nhớ nổi bao mùa bão, có bao người vất
vả, và bao người ra đi không về. Cũng bao mùa bão. Người dân biển
cứ khắc khoải, nơi đầu sóng, ngọn gió...
Thức
cứ lẩn mẩn, lan man với những nghĩ suy. Nó thương dân làng, thương nó và bao
con người đang mòn mỏi chống chọi. Nghèo, đói, lo, sợ..cứ cuốn lấy mỗi người
dân quê nó. Bão nối tiếp bão, người nối tiếp người. Nó nhẩm tính mình còn bao
nhiều năm để có thể làm điều gì đó. Còn bao nhiêu năm sẽ có một thế hệ tiếp nối
và bao nhiêu năm một đời người qua đi. Nó cần làm điều gì nó. Cần làm điều gì
đo. Nó nghĩ về đời người!
...
Tiếng cười lanh lảnh, bất giác làm Thức giật mình và quay lại, nó thấy những
đứa trẻ chân trần, hồn nhiên giữa những đám bèo trổi nổi, dạt ngay đầu ngõ. Lại
một mùa bão đi qua.