8h:
Sáng nay đi đường gặp đèn đỏ liên hoàn...Chỉ thích cứu rỗi cho đôi mắt. Chắc do mưa nên mình thèm ngủ thế không biết. Hay tại mấy hôm nay ngày nào cũng lọ mọ thức khuya, muộn muộn lại ôm cái máy tính làm những việc không có tên tuổi...
Tưởng tượng mưa thế này được rúc rích vào cái chăn...thật là thích. Mà mình chẳng dám nghĩ đến phút thứ hai...Vì đến phút thứ hai quả thật mình đã ngủ trên đường mất rồi. Haiz...
Tự mình pha cho mình một cafe ấm nóng. Sốc vác lại tinh thần, nhét thằng bùn ngủ vào túi. Tối mang về xài tiếp...hihi...
Chúc cả nhà ngày mới thiệt vui, vui, vui....
10h:
Cũng tại sáng mưa, hơi lạnh nên mình cứ bị hắt hơi. Chạy ngay xuống phòng khám bên cạnh công ty.
Thường mình hay khám phòng khám tư nhân, dịch vụ cũng bình thường mà hết rõ nhiều tiền...(Đứng chờ rút tiền từ ATM, đến lượt mình thì máy ngừng phục vụ. Hic...). Lúc nào mình cũng có cái thẻ bảo hiểm. Cả đời chưa khám bảo hiểm bao giờ. Thế là chuyển hướng, lôi ra sử dụng lần đầu.
Mọi người cứ nói khám bảo hiểm khó khăn với hách dịch. Mình đâu có thấy thế. Các bác sĩ nhẹ nhàng và mềm mỏng...
Sổ y bạ ghi mình bị viêm mũi dị ứng. Khám xong còn được cả thuốc mang về. Mình nhìn vào cái đơn thuốc và giá tiền.
Tổng cộng: 21.000đ ( Oạch...)
(ps
Thái độ phục vụ của các y bác sĩ tuyệt... Nhưng mọi người bảo là bệnh nào cũng kê đơn không quá 30 tiền.(cái này nghe từ mươi mấy năm nay rùi í..)
.........Nhưng suy cho cùng,... thương nhất là nhiều nơi không có nổi dịch vụ y tế...Hức...
Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012
Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012
In Tờ Nét
...
....
Mày còn nhớ cái hôm bị mấy đứa ném xước trán không???
Ừa, nhớ láng máng
Mày có biết sao bị ném không?
Không
Taị lúc tao bảo mày ở lại chơi mày lại chạy. Tao bảo mấy đứa nó giữ mày không được nên ném
Haha...
Mà sao mày bé tí xíu đã biết thích thế. Tình thân mến thân mà ác liệt thế không biết...
Haha... Tại ngày bé, mày xinh.
À, giờ mày còn xinh không?
Xinh
Chắc không bằng vợ tao nhỉ?
Ừa, thằng khỉ!
Mày gọi tao là thằng khỉ, vợ tao gọi tao là anh yêu đấy...
Ừ, khỉ...
Lâu lắm rồi nhỉ.
Ừ, lâu lắc...
Hôm nào tao mời vợ chồng mày đi uống cafe nhé
Có khi mày kể chuyện ngày xưa là chồng mày đánh tao đấy
Haha...không thèm.
Mày nhớ gọi tao bằng anh để tao khỏi bị bắt nạt nhé.
Ừa, thằng khỉ....
...
.....
Thôi không tán gẫu nữa ông cụ, làm việc đi.
Hẹn gặp bạn sau nhé!
Ừ, gặp C sau.
BB bạn.
BB.
--------------------------------------------
Cậu bạn ngày nhỏ của mình. Bắt đầu từ cấp 2 cậu chàng chuyển qua trường khác học nên 2 đứa ko gặp nhau, hình như có gặp nhưng sang cấp 2 cũng nhớn rồi nên không trêu chọc kiểu con nít nữa. Hồi bé, chẳng hiểu vì sao nó thích mình... Tụi nhỏ cứ hay tóm mình và thằng bạn để ủn hai đứa vào nhau, nên mỗi lần đi qua khu nhà nó là mình cắm đầu chạy...Thế mà hôm này, qua mấy cái nét A,B,C lại gặp nó và tán gẫu. Thật là....
Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012
Cho ngày mới nở hoa nè.....
Cuckoo Waltz. - Walter Eriksson - Photo Montage
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cuckoo-Waltz-Whistle-Music/IW6ZC6E8.html
Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012
Em bé nhỏ
Viết cho em...
Ngày bình yên em nhé!...
Mọi người đều biết, chắc chỉ minh em không biết... Hôm nay em là cô bé can đảm biết chừng nào...
Hãy can đảm và trở lại nhé em bé bỏng. Mọi người đang chờ em bên ngoài...
Hãy trở lại và tung cánh trời bay em nhé, và ... hãy mỉm cười...Em ngoan, em xinh...
Muồn ôm và hôn em một cái. Nồng ấm, nồng ấm...
Em sẽ bình an. Em bé nhỏ.....Yêu và thương!...
Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012
Đời người.
Cũng
là lẽ thường khi những dòng suy tư về đời người thường được nói, được viết từ
những người trung tuổi, những người đã trải qua chặng đường dài. Mình mới đi được
1 nửa chặng đường, chữ đời người vẫn đang treo ngược. Vậy, tả nó theo cách nhìn
ngược vậy, và thấy đến đâu nói đến đó. Nhiều khi sẽ cụt ngay từ những câu đầu
tiên. Nhưng cứ viết vậy thôi...
(p/s
Mình phải thú thật trước là: cái chữ “Đời người” hiện lên trong đầu mình lúc
này, ngay giờ, thực chẳng có gì, hay là
quá đỗi lan man để không thể vo viên lại được... nên sai, đúng, khái niệm và
không khái niệm để hết ở bên ngoài.)
Đời
người:
- - Một cô bé thông minh, lí lắc còn đang
chờ 24 tiếng nữa lên bàn mổ. Xác suất để
sống là quá ít. Hôm qua, mẹ, các cô bác đưa bé đi chơi một buổi trước khi...Thương, yêu, xót và lo...lo đó là
buổi cuối cùng...Vẫn biết là vô thường, nhưng không thể tâm tất cả mọi người đều
bình lặng...
- Một em bé sắp chết đói, đang dần
lịm bên đường, nụ cười héo hắt...Một cuộc đời sẽ qua???...
- Những người đang sống: Chém, giết, cướp
bóc. Tièn tài và dục vọng, ốm đau, bệnh tật... Những bản thân tự dày vò, khổ cực, luẩn quẩn. Những
tự cao, tự đại lớn hơn cả năm tháng và giết chết con người...
- Thế hệ này qua đi, thế hệ kia dần lớn.
Những đứa trẻ ốm đói, thiếu học, thiều năng, Những hệ lụy, áp lực, môi trường,
những hơn thua, ích kỷ qua hàng ngàn thế kỷ có còn lại và thấm vào con trẻ?...
- Những tấm lòng ấm nóng, những nhiệt
tâm giữa con người với con người cũng thật nhiều, nhiều lắm. Quí vô cùng và quí biết chừng
nào. Những cố gắng , những kết nối, những nhiệt huyết và yêu thương.
- Những tình yêu nối tiếp tình yêu, những
tấm lòng lớn nhỏ, bầu yêu thương, sẻ chia...
..............
..............
- Rồi lại qua, một đời người?...
............
* Và rồi, ta, tôi, cậu tớ...Trong cuộc đời
này lại chọn cho mình một cuộc đời, để không vô nghĩa. Để có nghĩa ngay với
chính mình. Đi xa rồi điều gì còn lại. Sẽ tan hết, tan hết. Chỉ còn lại duy nhất
...Tình Yêu Thương.
* Vậy nắm tay nào, sẻ chia nhé. Những điều
bé xíu ngay khi ta còn hiện diện. Sức mỗi
người thì nhỏ. Sức nhiều ngươi thì lớn. Khi trái tim ta mở, hẳn nhiên ta có một
gia tài.
.....................
Viết vây, nói vậy, thấy vậy...
Ta sẽ sống cuộc đời tươi trẻ. Sẽ mong
sức còm cõi của mình đủ để làm mát điều gì đó, dù chỉ để nở một bông hoa cũng gắng, dù chỉ để một người nở nụ
cười cũng cố, và biết đâu nụ cười nối tiếp nụ cười, tình yêu nối tiếp tình yêu...thì
cuộc đời sẽ là cuộc đời. Phải không ta nhỉ??,,,
Và đi nào, đi thôi..Ta nhé!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)