Nghiêm túc mà nói. Em yêu Chàng! ...Em
nhận thấy từ chàng có những điều thật tuyệt diệu. Cả tâm hồn và cả những tiếng
cười...
Chàng của em, chắc hẳn cũng có nhiều
điều giống như bao nhiêu anh chàng khác, và cũng có nhiều điều rất khác. Dù có
đôi lúc chàng hay hờn giận, nhưng cái hờn giận cũng dễ thương đến lạ.
Chàng có tính hay la cà, thích sà
ngang, sà dọc. Mà mỗi lần như thế chàng chắc hẳn chẳng để ý nổi ở nhà có người này
mong, người kia mong. Chàng cứ thả sức với bạn bè của chàng, chàng lãng mạn và
kiên nhẫn nói chuyện với từ con kiến,
con sâu. Nhưng!...em nhìn thấy từ chàng là cả một tấm lòng.
Chàng của em làm em cười vui mỗi ngày,
chàng làm em trẻ ra và hồn nhiên như chàng, thay vì nói những từ dạng nhí nha
nhí nhố thì em lại chuyển sang nói “ní
na ní nố”, và những câu mà mấy mươi năm em chẳng còn dùng đến.
Chàng không khi nào đánh giá cao thấp
hay phân vị, giàu hay nghèo, lớn hay bé,... ai a cũng là bạn của chàng. Chẳng
như mỗi lần em qua thăm chàng, thấy chàng và các bạn chàng đang ba hoa về kiếm ,
về võ,...Ôi thôi chàng đã chẳng nhét luôn vào tay em thanh kiếm( theo tưởng tượng
của chàng) và bắt em nhảy nhót, múa may, chạy sấp ngửa ở sân. Chàng còn chẳng để
ý nổi em là con gái, “phải thùy mỵ.”
Hay nhiều khi em lãng mạn quá đà, bứt
những cánh hoa đã héo trên bình dặt vào lòng bàn tay thổi phù phù, chàng kiên
nhẫn nhặt nhạnh và hỏi em một câu rất cụt hứng ‘Nhà C ko có thùng rác à”. Thêm đôi lần chàng làm em cụt hứng nữa, khi em hì hụi,
tâm huyết vẽ tặng chàng bức tranh về những chú cá mập xinh...Chàng lại bảo là “A,
máy bay đẹp quá”.
Phài công nhận em yêu chàng, có lẽ từ
ngày chàng mới nở, đến lúc nhỉnh hơn rồi cả lúc chàng mè nheo, nhưng không ít bận
em chạy ngang chạy ngửa, dọn dẹp...Chạy ra, chạy vào, dọn dẹp. ..Và ko ít lần chàng làm em như hâm.
Ở chàng và các bạn của chàng có những
điều thật lạ, em phải khẳng định như thế. Và ai cũng thấy thế. Cuộc sống với em
đã luôn tươi mới mà bên chàng em còn thấy nó mới hơn, chàng ồ, a, á, ớ với mọi
sự kiện. Với chàng cái gì cũng mới và cũng muốn tìm hiều và thích thú.
Và không ít lần, cái mặt em như trái
banh xì hơi khi ba mẹ chàng dặn dò kỹ lưỡng, rằng mấy hôm cả nhà chàng về muộn,
nhờ em nấu ăn và chăm sóc chàng. Em chẳng đã hì hụi hỏi chàng thích món gì, chẳng
đã xắn tay, xắn chân lăn vào bếp, chẳng đã kỳ công nấu nấu, nướng nướng. Trong
khi đó, chàng ngồi đọc sách, tiện tay làm luôn mấy gói bim bim của em...Thế rồi
món em kỳ công xào nấu, chẳng ai mó đến. Kết cục, em về báo cáo với ba mẹ
chàng. “Hôm nay bim bim toàn tập.”
Không ít lần chàng mè nheo làm em chạy
đứng chạy ngồi, chạy ngang, chạy ngửa. Nhưng em cũng phải nói rất cảm ơn chàng
cho em nhận ra mình có những giờ phút ,lẽ ra rất bực mà ko thể bực, chỉ có yêu
thương...
Ôi cái chuyện tình yêu thật là nan giải...
Giời ơi!...Dù sao đi nữa. Em vẫn yêu
Chàng...
Chàng chỉ nhờ vả khi cần...còn không thì rất tự lập.
Hị hị...