Cái ngày ấy, thuở em và chúng bạn còn mộng mộng, mơ mơ. Đám bạn trong xóm em, đứa nào cũng mơ tưởng đến phố xá, đèn hoa, nhà lầu. Còn em, lại mơ tưởng cái cây, ngọn cỏ. Mơ tưởng mấy gian nhà tranh hiền hòa giữa đất trời, thiên nhiên cảnh vật.
Rồi đến cái tuổi đi học xa nhà, nhóm tụi em ngụp lặn giữa phố xá. Em không rõ các bạn em thế nào. Còn em lại mơ...bỏ phố lên rừng.
..............
Em! cô gái miền xuôi
Không phải lòng phố thị
Mười tám, em mộng mị
Mơ lạc bước vùng cao.
Em, thiếu nữ vùng cao
Váy xoè say điệu hát
Khèn anh hoà khúc nhạc
Quyện cái núi, cái rừng.
Anh, trai bản vùng cao
Phơi lưng trần nương rẫy
Vạc cái Lau, cái Sậy
Nuôi cái Sắn, cái Khoai.
Ơi...anh trai bản ơi
Cái bụng em ưng đó
Nhắn cái mây, cái gió
Đợi em bốn cái mùa.
Anh,... anh trai bản ơi
Cái lòng em thương lắm!
Bốn mùa trăng hẹn gặp
Bắt em nhé!...làm dâu.
.........................................................
Nói vui một chút, cứ viển vông mà tưởng tưởng thì xíu nữa là em đang ở vùng cao, cao tít, chả biết đến cái bạn internet. Ở sâu hơn nữa thì chẳng biết gì công nghệ (p/s: Nói thật chứ giờ em cũng chẳng biết bao nhiêu.hic, hic.). Cái thời ấy em mà ở vùng cao, cao tít và bác nào mà giơ cái máy ảnh chụp hình em rồi cho em xem, nó thật mới lạ mà lần đầu em nhìn thấy, em lại cứ ngỡ cái máy ấy là ma hoặc là đấng tối cao,...nên mới có khả năng sinh ra một con bé y chang em như thế...hic, hic.
Mà cũng nói vui một chút, cái ngày ấy em mà lên vùng cao gào hét. “Bắt em đi, bắt em đi...” mấy anh trai bản lại chẳng anh nào thèm bắt cũng nên. Và lâu lâu, có người khách vãng lai, trèo lên treo leo vách đá, lại nhìn thấy một tượng nữ thần tự do, oanh liệt đứng giữa đất trời.
Hic, hic...
...
“May quá, đến thời nay ... đã có anh xã bắt em rồi. Hu,hu...May quá!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét