Cái dạo nhà Lựng ngô còn đầy bồ, ngoài sân còn lác đác dăm, ba con gà, vài con trâu mộng. Cũng là cái độ Lựng hừng hực, trai tráng. Con gái trong thôn, bản mỗi khi gặp Lựng không khỏi xao xuyến. Cái tình đẩy đưa, nhiều lần đám con gái đi nương cứ cố tình đi qua nhà Lựng để chào một câu, để cười một cái, để thấy Lựng một lần, để cái bụng thấy yên cho cả một ngày dài mong nhớ.
Cũng trong thời của Lựng, đã chạm được đến sự quan tâm của nhà nước, được hỗ trợ đường vào thôn bản. Bớt hẳn cái việc phải trèo đèo lội suối, người dân bản háo hức, rạo rực khi được gần hơn với đèn điện. Thay đổi! cái làn sóng đổi thay phủ cả lên từng ánh mắt. Vẫn nương, vẫn rẫy nhưng ngày cuối tuần Lựng và đám thanh niên, cùng các cô gái xúng xính váy áo, đổ về thị trấn cách bản hàng chục cây số. Họ hát, múa, hội hè, uống rượu, ánh mắt đưa tình.
Mà kỳ lạ, ở ngã ba đầu thị trấn, cái nhà ấy lúc nào khách ra vào cũng tấp nập. Bà chủ béo mập, húp híp,miệng lưỡi ngọt ngào. Mỗi lần Lựng đi qua bà ta cũng đẩy đưa, cũng gọi Lựng vào, cũng nhờ vả, cũng công cánvà những lời ngọt lịm, ỡm ờ.
Sau một thời gian thì Lựng bỏ rừng, bỏ núi, bỏ ngô, bỏ bản xuống ở hẳn cùng bà béo. Thay cho những buổi lưng trần làm nương rẫy, Lựng tập xe, chạy xe chở bà béo qua các chợ, đi bất cứ đâu, bà bảo gì nghe lấy. Lựng chuyển sang mặc quần bò, áo sơ mi, cạo râu tóc cho giống với cái nét phố phần nhiều... và bắt đầu hòa vào những dòng người tấp nập.
.....
Và lại sau một thời gian, khi các cô gái bản con bồng, con bế, khi lũ trẻ lại lẽo đẽo theo mẹ lên nương. Người ta thấy Lựng trở về. Lếch thếch, hom hem đến độ không còn sinh lực. Người ta thấy Lựng khi nằm ở đầu con dốc đứng, trên đường về bản. Khi ngả nghiêng với chai rượu bên cạnh con suối, khi vật vưỡng nơi vách đá lởm chởm.
Rồi bẵng đi vài tháng, vài ngày, người ta thấy xác Lựng nằm phơi trên tảng đá dưới gốc cây, bên cạnh nhà cũ. Chẳng có ai bên Lựng, ngoài đám kiến đen đang chạy vòng vòng đưa tiễn.
Rồi bẵng đi vài tháng, vài ngày, người ta thấy xác Lựng nằm phơi trên tảng đá dưới gốc cây, bên cạnh nhà cũ. Chẳng có ai bên Lựng, ngoài đám kiến đen đang chạy vòng vòng đưa tiễn.
Gió rừng vẫn thế, vẫn heo hút, quẩn quanh. Con suối vẫn thế, vẫn rì rầm chảy. Cuộc sống vẫn thế, vẫn từng ngày trôi qua. Rừng núi vẫn thế. Vẫn còn đây những nguyên sơ, những bình yên, trong trẻo. Vẫn còn nguyên đây những bãi đá, những nương xanh ngấm mồ hôi đắng mặn...Và còn cả đây, phảng phất cả đây, nét cười duyên con gái, cùng những đợi chờ kéo dài, dài mãi qua những buổi chiều hoang hoải...
Vẫn rừng cây này, đất đá này, ngọn gió này, con suối này. Nhưng hôm nay, tất cả ... đón Lựng trở về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét