Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Tôi trong Tôi trong Tôi...


Khi ta đồng lòng
(1998)



Thế là cả đêm dài, mình không ngủ, không học. Kiên nhẫn ngồi nhả từng hạt, từng hạt bé xíu bửa từ lòng đỏ của quả trứng gà luộc. Quả trứng ấy mẹ luộc để dành cho mình  khi ôn bài, trước kỳ thi đại học sắp tới.

Cái dây loằng ngoằng, di động chậm rạc trên bậu cửa, cứ du di từng chút, từng chút một. Đàn kiến chăm chỉ, chúng tha theo những mẩu trứng bé xíu xiu suốt hành trình về tổ. Chăm chỉ và cần mẫn...

--------------*_*_*--------------

Cảm tính
(2006)

Ngày mới ra trường, mình và bạn nhận làm căn hộ đó, trong tốp thợ đến làm, mình luôn để ý một cụ già. Mình có thắc mắc sao những việc nặng nhọc này lại để cụ làm. Bạn nói, vì cụ khó khăn mà cần việc...

Mình thường hay chạy đến công trình vào gần giờ trưa mỗi ngày, cũng gần lúc mọi người nghỉ  trưa. Bạn cứ hỏi rằng ai bắt mình phải khổ... khi thấy mình cứ sấn sổ vào xúc vữa, quẹt đồ hay nhặt rác (dù cho đến lớn mình chưa từng làm những việc này)...bởi mình muốn làm đỡ cho cụ. (Mình gọi là cụ là so với cái bề ngoài, chứ khi ấy cụ mới 60 tuổi, nhưng dáng hình gày gò và xanh xao như người hơn 70 tuổi)

Cụ làm xa nhà 6 năm, bà ốm bệnh nằm ở nhà cũng ngần ấy năm. Ở nhà còn có 1 đứa cháu sắp tuổi đi học, bố mất, mẹ bỏ qua Trung Quốc không về...6 năm cụ đi làm, dành tiền gửi về nhà.

Bữa trưa, khi tốp thợ  nghỉ ăn trưa, mình cụ ngồi đó, thay vì đóng tiền ăn cho nhóm, cụ chỉ ăn khoai. Ngày đầu mình cũng mua đồ đến ngồi với cụ và cứ nói mình thích ăn khoai để đổi bữa trưa cho cụ. Sau mình gửi tiền ăn cho cụ nhưng thấy cụ bữa ăn, bữa không. Mãi mình mới biết, chị nấu ăn đã bớt xén, lại hay nhặt nhạnh sắt thép vẫn còn sử dụng để bán...Mình buồn.

Đúng thực, ngoài việc làm gia sư khi còn đi học, mình chưa từng tiếp xúc và làm việc bên ngoài như thế này. Bạn cứ trách mình sống cảm tính thế thì khổ, vì chẳng ai thương mình...

Mình lăn tăn mãi vì  thương cụ, đến già ốm rồi mà cứ vật vã, tiền, bệnh, còn vắt tay lên trán... 6 năm trời ông cụ không về nhà kể cả tết, mình cứ thấy xót xa và cô độc...

Công việc đầu tay của mình sau vài tháng cũng xong. Và khoản tiền đầu tiên ấy, mình chuẩn bị sách vở cho cháu bé và quà cho cụ trước lúc cụ về ...


--------------*_*_*--------------

Em đã ở trong tôi
(2007)

Em bước đi cơn mưa chiều dội ướt
Dáng Tre nghiêng phủ bóng những con đò
Thân Em nhỏ bươn dài trong chiều gió
Bước Em đi, đất níu chặt chẳng rời.

Em phải đi! bước lặng giữa khoảng đời
Giọt đắng dài theo em nơi cùng tận
Thì thôi em, cớ trách đời bạc phận.
Thân em gầy ….cỏ rũ buốt bàn chân…
Nơi em đến !
Chữ “Đời “ đó! sóng cuồng phong, giận dữ
Nuốt vào em, cuốn mãi tuổi thơ em
Chín  tuổi đời, bươn mình vào cuộc sống
Nghiêng ngả giữa đời…sự sống…mưu sinh….
!...
Ừ em đi. Đi nhé!...em đi
Niềm tin sáng... Và sẽ là cuộc sống!
!...
Em cứ đi nơi sáng tận tâm hồn
Để thăng hoa với cõi thần giản dị.
Giọt đời ấy ngọt theo ngừời nghệ sĩ
Nốt thanh trầm rót nhẹ bóng thời gian.
Và Em nhé !...
Cứ thả hồn bay mãi với cung đàn
Giọt trong ngần không đo năm tháng tuổi
Bước đường đời em mãi còn rong ruổi
Cớ chạnh lòng… cát bụi lại về đâu….
!...
Ừ vậy nhé! Cứ bước đi em nhé
Gắng lên em để không hổ tiếng  “Đời”
Hồn em sáng là cả vùng đời sáng.
Không thước nào đo nổi em ơi !


Con đường chị đi về…Bắt gặp ánh mắt em hân hoan, rạo rực, sáng ngần…hướng lên sân khấu ngoài trời. Thân em gầy, em đứng quằn lưng chống xe hàng to,nặng hơn cả người em. Những ngón tay nhỏ của em bám chặt vào thùng hàng mà vẫn cố nhịp theo tiếng hát…Tâm hồn em đang bay, chị thấy tâm hồn em đang hát…Chị đến gần bên em. Chị nhìn em. Em nhìn sân khấu…Tự nhiên chị muốn khóc. Em bé nhỏ!...
-----------------***-----------------------
Những chiều hoang hoải
(200..)
...

Hút mắt, ngàn mây
(200..)

...
Ngỡ & thật
(201..)
...

Những điều giản dị
(2012)
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét